《奉同张敬夫城南二十咏》

纳湖诗筒连画卷,坐看复行吟
想像南湖水秋来几许深
东渚小山幽桂丛,岁暮霭佳色
花落洞庭波,秋风渺何极!
咏归桥绿涨平湖水,朱栏跨小桥
舞雩千载事历历在今朝
船斋考盘虽在陆,滉漾水云深
正尔沧洲趣难忘魏阙心
丽泽堂堂后林阴密,堂前湖水深
感君怀我意千里梦相寻
兰涧光风浮碧涧,兰杜日猗猗
竟岁无人采含薰祗自知
书楼君家一编书,不自圯上得
石室寄林端时来玩幽赜
山斋藏书楼上头,读书楼下屋
怀哉千载心俯仰数椽足
蒙轩先生湖海姿,蒙养今自閟
铭坐仰先贤点画存彖系
石疏此竹下渠,漱彼涧中石
暮馆绕寒声秋空动澄碧
卷云亭西山云气深,徙倚一舒
浩荡忽搴开为君展遐眺
柳堤渚华初出水,堤树亦成行
吟罢天津句风拂面凉
月榭月色三秋白,湖光四面平
与君凌倒景上下极空明
濯清涉江采芙蓉,十反心无斁
不遇无极翁,深衷竟谁识?
西屿朝吟东渚风,夕弄西屿月
人境谅非遥湖山自幽绝
淙琤谷湖光湛不流,嵌窦亦潜注
倚杖忽琮琤竹深无觅处
听雨舫彩舟停画桨,容与得欹眠
梦破蓬窗雨寒声动一川
梅堤仙人冰雪姿,贞秀绝伦拟
驿使讵知闻寻香问烟水
采菱舟湖平秋水碧,桂棹木兰舟
一曲菱歌晚惊飞欲下鸥
南阜高丘复层观,何日去登临?
一目长空尽
寒江列暮岑

朱熹写关于咏物的诗句
朱熹写关于写景的诗句
朱熹写关于抒怀的诗句
朱熹写关于壮志难酬的诗句
朱熹写关于隐居的诗句
朱熹写关于生活的诗句

fèng tóng zhāng jìng fū chéng nán èr shí yǒng
nà hú shī tǒng lián huà juàn,
zuò kàn fù xíng yín。
xiǎng xiàng nán hú shǔi,
qīu lái jī xǔ shēn。
dōng zhǔ xiǎo shān yōu gùi cóng,
sùi mù ǎi jiā sè。
huā luò dòng tíng bō,
qīu fēng miǎo hé jí !
yǒng gūi qiáo lv̀ zhǎng píng hú shǔi,
zhū lán kuà xiǎo qiáo。
wǔ yú qiān zài shì,
lì lì zài jīn zhāo。
chuán zhāi kǎo pán sūi zài lù,
huǎng yàng shǔi yún shēn。
zhèng ěr cāng zhōu qù,
nán wàng wèi què xīn。
lì zé táng táng hòu lín yīn mì,
táng qián hú shǔi shēn。
gǎn jūn huái wǒ yì,
qiān lǐ mèng xiāng xún。
lán jiàn guāng fēng fú bì jiàn,
lán dù rì yī yī。
jìng sùi wú rén cǎi,
hán xūn zhī zì zhī。
shū lóu jūn jiā yī biān shū,
bù zì yí shàng dé。
shí shì jì lín duān,
shí lái wán yōu zé。
shān zhāi cáng shū lóu shàng tóu,
dú shū lóu xià wū。
huái zāi qiān zài xīn,
fǔ yǎng shù chuán zú。
méng xuān xiān shēng hú hǎi zī,
méng yǎng jīn zì bì。
míng zuò yǎng xiān xián,
diǎn huà cún tuàn xì。
shí shū cǐ zhú xià qú,
shù bǐ jiàn zhōng shí。
mù guǎn rào hán shēng,
qīu kōng dòng chéng bì。
juàn yún tíng xī shān yún qì shēn,
xǐ yǐ yī shū。
hào dàng hū qiān kāi,
wèi jūn zhǎn xiá tiào。
lǐu dī zhǔ huá chū chū shǔi,
dī shù yì chéng xíng。
yín bà tiān jīn jù,
fēng fú miàn liáng。
yuè xiè yuè sè sān qīu bái,
hú guāng sì miàn píng。
yǔ jūn líng dǎo jǐng,
shàng xià jí kōng míng。
zhuó qīng shè jiāng cǎi fú róng,
shí fǎn xīn wú yì。
bù yù wú jí wēng,
shēn zhōng jìng shúi shì ?
xī yǔ zhāo yín dōng zhǔ fēng,
xī nòng xī yǔ yuè。
rén jìng liàng fēi yáo,
hú shān zì yōu jué。
cóng chēng gǔ hú guāng zhàn bù líu,
qiàn dòu yì qián zhù。
yǐ zhàng hū cóng chēng,
zhú shēn wú mì chù。
tīng yǔ fǎng cǎi zhōu tíng huà jiǎng,
róng yǔ dé yī mián。
mèng pò péng chuāng yǔ,
hán shēng dòng yī chuān。
méi dī xiān rén bīng xuě zī,
zhēn xìu jué lún nǐ。
yì shǐ jù zhī wén,
xún xiāng wèn yān shǔi。
cǎi líng zhōu hú píng qīu shǔi bì,
gùi zhuō mù lán zhōu。
yī qū líng gē wǎn,
liáng fēi yù xià ōu。
nán fù gāo qīu fù céng guān,
hé rì qù dēng lín ?
yī mù cháng kōng jǐn,
hán jiāng liè mù cén。

张栻,又名乐斋,字敬夫,号南轩,谥号宣,闲居长沙时,尝于城南结屋读书,撮其二十景一一名之。又作《城南杂咏二十首》及实景图,寄与朱熹。此诗即朱熹逐题依韵和之,作于淳熙元年(1174)秋。全诗抒写景物,讴歌出尘脱俗的隐居生活,崇尚古人的高洁志向,并暗含怀才不遇、壮志难酬之意。语言晓畅清新,在意境上空灵超脱、闲暇萧散。何乔新《跋晦庵真迹》评此诗云:“其词浑厚和平,有盛唐风致,其字如孤松老柏,晋宋间以书名家未易及也。”《庚子销夏记》卷一《朱元晦城南二十咏墨迹》:“朱夫子和敬夫先生《城南二十咏》,字法俊逸,大有晋人风度,而诗之清远,亦非宋人所能及。”

Processed in 0.315058 Second , 574 querys.