chí yáng qīng quán jìu míng bào gōng quán yòu míng zhào shǔi quán zhēn xī shān yì wèi qīng
quán líu yán dòu běn lái qīng,
yì yǐ qīng míng yì xùn míng。
què xiào liǎng gōng tú bàng yù,
rú jīn yíng dé tǎn zhāi shēng 。
李曾伯(1198年-1268年),字长孺,号可斋。原籍覃怀(今河南沁阳附近),南渡后寓居嘉兴(今浙江嘉兴)。南宋中晚期名臣、词人,太宰李邦彦之后。其词喜用慷慨悲壮之调,抒发忧时感世之情,自称“愿学稼轩翁(辛弃疾)”《四库提要》称其“才气纵横,颇不入格,要亦戛戛异人,不屑拾慧牙后”。有《可斋杂稿》等传世。